Có thể bạn vẫn đi làm, vẫn hoàn thành công việc, vẫn nói “mình ổn” – nhưng nếu nhìn kỹ, có bao nhiêu điều trong cuộc sống của bạn đang không suôn sẻ?
Không ai biết rõ bạn đang chịu đựng điều gì. Nhưng bạn thì biết – bạn đang cần được giúp.
→ Đơn giản vì bạn đang đối mặt với một loạt rắc rối không tên – trong công việc, các mối quan hệ, sức khỏe tinh thần lẫn thể chất. Chúng không quá lớn để khiến bạn sụp đổ, nhưng cũng chẳng đủ nhỏ để bạn thật sự ổn.
Vấn đề không nằm ở việc bạn không muốn mở lòng, mà là “mở lòng thì đồng nghĩa với đối mặt”
Thừa nhận mình cần giúp đỡ cũng đồng nghĩa với việc nhìn thẳng vào thứ bạn đã né tránh quá lâu. Đó có thể là cảm giác kém cỏi, là thất bại, là một nỗi sợ bị người khác xem thường.
Từng bị thao túng, từng bị lợi dụng, từng bị bẻ cong niềm tin – giờ đây, ngay cả khi ai đó đến với thiện ý, bạn cũng ngờ vực. Bạn khóa mình lại, vì “thà không ai giúp còn hơn bị tổn thương lần nữa.”
Giải quyết vấn đề không chỉ là “nói ra” – mà còn là xử lý hậu quả của việc nói ra đó. Nó là thay đổi, là mất mát, là trách nhiệm. Và bạn… mệt.
Bạn luôn tự hào vì mình mạnh mẽ, không cần ai. Nhưng sâu trong lòng, bạn cũng biết mình đang kiệt sức. Chỉ là… bạn không chịu buông cái danh “tự lực” ra. Dù cái danh đó có đang khiến bạn mắc kẹt.