📖 Bài này nằm trong chuỗi phát triển nội dung của dự án sách Anh Nhện. Mình rất vui nếu được chia sẻ lại nguyên văn (có ghi nguồn), mong các bạn đừng chỉnh sửa hay trích đoạn nha. 🫶
**Medium,**
Trong mọi tương tác, ai cũng có gì đó để hướng đến.
Khi chưa nhận ra xu hướng của bản thân và những người xung quanh, ta dễ rơi vào tình trạng:
Thậm chí, người hướng mục tiêu và người hướng mối quan hệ có thể mâu thuẫn sâu sắc với nhau, vì tuy khác cực thì hút nhưng cũng vì… khác về hướng mình muốn đến. Và ngay cả những người có cùng một hướng nhìn cũng thường xuyên mâu thuẫn, vì như hai cực của nam châm đẩy nhau ra mỗi lần gần nhau, không ai muốn làm theo cách của người kia.
Thế lúc nào nên hướng gì, trước tiên ta nên hiểu ích lợi và hạn chế mà mỗi hướng mang lại.
Một số người cảm thấy thoải mái nhất khi mọi thứ rõ ràng, có kế hoạch, có tiến độ.
Khi giao tiếp, họ không quan tâm nhiều đến việc “nói sao cho vừa lòng”, mà chú trọng “nói sao cho hiệu quả”. Họ có xu hướng nhìn mọi tình huống như một bài toán cần lời giải, càng nhanh càng tốt.
Họ chính là những người thiên về hướng mục tiêu: ưu tiên hành động, logic, và kết quả. Với họ, việc biết “mình cần làm gì” giống như một điểm tựa giúp vượt qua cả những khủng hoảng cảm xúc, chỉ cần còn mục tiêu, thì vẫn tiến lên được.
Hướng mục tiêu như cái phao, như mũi kim chỉ nam cho bạn bám vào khi cảm xúc lẫn lộn, khi mất phương hướng, khi còn sống nhưng không biết làm gì, khi mọi thứ mất đi ý nghĩa vốn có của nó.
Nhưng vì sao họ lại chọn cách sống như vậy? Điều gì bên trong khiến họ tin rằng rõ ràng thì mới “an toàn”, có mục tiêu thì mới yên lòng?
Tâm lý học nhìn họ như những người sống bằng tiến độ, động lực của họ là kiểu “nội tại”, xuất phát từ nhu cầu kiểm soát, chinh phục mục tiêu và khẳng định giá trị bản thân.
Họ ưu tiên logic, ưa sự rõ ràng, và thường xem cảm xúc là thứ dễ làm rối nhịp.
Mỗi khi gặp áp lực, thay vì hỏi “mình đang thấy sao?”, họ sẽ hỏi “mình cần làm gì tiếp theo?”, đó là cách họ bảo vệ mình khỏi sự hỗn loạn cảm xúc.
Vì động lực nội tại khiến họ “không chịu ngồi yên”, những người thiên về mục tiêu dễ được giao vai trò dẫn dắt, lập kế hoạch, chịu trách nhiệm chính.
Họ là hiện thân của “người đáng tin”, “người giải quyết được việc”, nhưng chính vì vậy, họ cũng thường bị gắn mác là cứng nhắc, xa cách hay thiếu nhạy cảm.
Xã hội vô tình đặt lên họ áp lực phải luôn hiệu quả, luôn tỉnh táo, luôn biết nên đi hướng nào đi, ngay cả khi chính họ cũng đang hoang mang.